Tôi đã bắt đầu nghiên cứu các khía cạnh văn hóa trong ẩm thực ở các nước giàu ở Âu Mỹ và Nhật Bản, và cũng tập trung những cuốn sách nghiên cứu về lịch sử sinh hoạt ăn uống viết bởi những người dân của chính những nước đó.
Cái nào cũng cho thấy rằng các nước giàu mạnh về mặt kinh tế không phải đối mặt với nỗi sợ sẽ bị đói.
Khi đã đủ ăn thì mới có đủ khả năng để suy nghĩ về văn hóa ẩm thực.
Khi suy nghĩ về văn hóa ẩm thực, dù chỉ là tạm thời nhưng cũng có thể nói nghĩa vụ chúng ta cần làm là tạo nên cảm giác hạnh phúc này.
Nó không chỉ dành cho đất nước của chính mình mà còn là tài sản chung của nhân loại, và chúng ta đang được yêu cầu phải phát triển việc nghiên cứu để tìm ra phương pháp hữu ích nhất vào một ngày nào đó.
"nghĩa vụ chúng ta cần làm"là gì?
1 Chỉ những quốc gia có điều kiện tốt về kinh tế mới có khả năng nghiên cứu văn hóa ẩm thực
2 Chỉ những quốc gia giàu có mới có thể bảo vệ được tài sản chung của nhân loại
3 Những quốc gia giàu có cần cung cấp viện trợ về văn hóa cho những quốc gia nghèo
4 Ẩm thực là vấn đề chung, nhưng chỉ những nước phát triển mới có đủ khả năng nghiên cứu
♦ Căn cứ vào câu sau đó 「それは自国のためばかりではなく、人類の共有財産として、いつか役立つ方向のものに研究が進むことを要請されているのである。」(Nó không chỉ dành cho đất nước của chính mình mà còn là tài sản chung của nhân loại, và chúng ta đang được yêu cầu phải phát triển việc nghiên cứu để tìm ra phương pháp hữu ích nhất vào một ngày nào đó)