“Thực ra, nó có liên quan đến OO đấy, nhờ nhớ đến điều đó mà tôi đã làm được”.
Nếu được những người trước đây đã giải những vấn đề mà mình không cách gì có thể giải nói cho, thì có khi mình cảm thấy tiếc nuối rằng bản thân mình có kiến thức, kinh nghiệm phong phú, nên “chắc chắn mình giải thích được vậy mà..."
Ngay cả với ý tưởng, nhiều khi mình nghĩ rằng “những ý tưởng cỡ này thì mình cũng có thể nghĩ cũng là gì lạ cả.
Trong khả năng ghi nhớ, có 2 loại bao gồm khả năng nhớ và khả năng nêu ra.
Dẫu có nhớ đến đâu đi nữa mà không nêu ra được thì cũng chẳng có lợi ích gì.
Tuy nhiên những điều mà mình không nhớ thì không cách gì nêu ra được.
Nghĩa là nếu không rèn luyện cả 2 kỹ năng này thì khả năng ghi nhớ cũng không phát triển.
(Lược bớt).
Máy tính nhớ một lượng thông tin khổng lồ mà một người bình thường có khi chưa gặp và không thể nhớ nổi, chúng ta dựa vào các công cụ tìm kiếm để có thể đưa ra những dữ liệu kết quả tìm được.
Tuy nhiên, khi giải quyết vấn đề nào đó, dẫu là trong thời gian ngắn, nếu kiến thức lấy ra từ máy tính không được kết hợp với những kiến thức mà con người tích luỹ từ trước đến giờ trong đầu mình thì cũng vô ích.
Dù bên trong máy tính chứa đựng kiến thức phong phú đến mức nào đi nữa mà con người không luyện tập để tái hiện, gắn kết, nhớ những kiến thức đã tìm kiếm thì chẳng khác nào viên ngọc thối.
Thế thì, làm thế nào để gắn kết và tái hiện ký ức?
Có nhiều sách viết về phương pháp tăng cường trí nhớ, nhưng tiếc là tôi nghĩ nó không có hiệu quả đặc biệt đối với tôi.
Nhưng, trước tiên, khi nhớ thì chúng ta hãy hiểu rồi mới nhớ.
Hiểu và nhớ thì sẽ đưa ra thông tin một cách chính xác.
Ví dụ, dù khi giải quyết vấn đề, nếu nhận thấy rằng“À, vấn đề này cũng giống với vấn đề mình đã giải hồi năm ngoái.” thì có khi lại giải quyết được vấn đề một cách trôi chảy.
Tuy nhiên nếu không hiểu rõ vấn đề mà năm ngoái chúng ta đã giải quyết, thì não sẽ không thể gắn kết các thông tin vì không tìm ra được mối liên hệ.
Việc nhớ lờ mờ nghĩa là ở chỗ nào đó có lỗ hổng, vì thế sau này sẽ không phát huy ứng dụng được.
Tiếp theo, khi nghe hay đọc điều gì đi nữa cũng cần phải gợi ra mối liên hệ với những điều mình đã biết, đã trải nghiệm.
Nghĩa là lúc nào cũng tự nói “nếu như thế thì…”, rồi phát huy trí tưởng tượng của mình theo cách có lợi cho vấn đề đó, đồng thời ghi nhớ những kiến thức mới.
Điều đó sẽ làm tăng khả năng cảm thụ kiến thức.
Để phát huy kí ức thành ý tưởng và cách giải quyết vấn đề sáng tạo, nên chăng chúng ta phải bắt đầu từ việc tự nhủ rằng “à tôi hiểu ra rồi”…, “nếu như thế thì…” mỗi khi ghi nhớ từng cái gì đó.
( 1 )Tác giả nghĩ rằng ”tôi cũng chắc chắn sẽ làm được thế mà…”, nhưng rồi lại không làm được vì lý do gì?
1 Phương pháp ký ức của bản thân không hợp với việc giải quyết vấn đề đó.
2 Không gắn kết được vấn đề với những kiến thức và kinh nghiệm vốn có.
3 Bản thân cho rằng mình có kiến thức và kinh nghiệm nhưng thực tế không phải vậy.
4 Những điều mình tưởng chừng đã ghi nhớ nhưng không được tích lũy như những thông tin.
( 2 )Tác giả nêu ra ví dụ về máy tính nhằm muốn nói lên điều gì?
1 Lượng thông tin mỗi người có được hoàn toàn không thể vượt hơn lượng thông tin của máy tính.
2 Khả năng ký ức mà mỗi người có cộng với việc tận dụng lượng thông tin phong phú từ máy tính thì có thể phát triển hơn nữa.
3 Quá trình con người giải quyết vấn đề cũng giống như quá trình máy tính đưa ra những thông tin cần thiết từ lượng dữ liệu khổng lồ của nó.
4 Khi con người giải quyết vấn đề mà chỉ có những thông tin và kiến thức như máy tính thì chưa đủ.
( 3 ) Tác giả bày tỏ quan điểm về cách nên rèn luyện khả năng ký ức như thế nào?
1 Hiểu và nhớ những kiến thức mới, rồi gắn kết với những điều mình đã biết.
2 Hiểu rõ về những thông tin khổng lồ và những trải nghiệm của bản thân.
3 Giải thích lặp đi lặp lại những vấn đề mới, vừa xác nhận độ hiểu biết của bản thân, vùa phải định nghĩa nó.
4 Nhớ trên cơ sở lý giải ý tưởng mình vừa nghĩ ra, rồi nêu/lấy ra khi cần thiết.