Khi chồng tôi còn sống, tôi thường dọn món Edamame vào buổi tối vì chồng tôi, một người rất thích món Edamame, nói là "chừng nào tiệm còn dọn ra món này thì tối nào cũng ăn được".
Dùng cùng với rượu vào bữa tối sẽ rất dở, nên nhiều khi ngay cả bữa trưa tôi cũng hạn chế ăn, thì huống chi là ăn Edamame trong bữa phụ, làm sao tôi có thể tưởng tượng ra nổi.
Vì thói quen đó mà tôi cứ đinh ninh rằng Edamame là món dành cho bữa tối.
Từ lúc còn lại một mình, vì không uống rượu một mình, nên không biết từ bao giờ tôi bắt đầu ăn Edamame trong bữa phụ.
Tôi cũng nhớ cái vị Edamame lành lạnh, nhưng tôi thấy hình như khác nhau về mùi vị của nó khi dùng cùng với rượu và khi nhâm nhi thưởng thức hạt đậu, cho dù cũng vẫn là Edamame như nhau.
Và nhận ra một điều rằng khi môi trường thay đổi thì ngay cả cách ăn uống cũng sẽ đổi thay.
Tối nay sẽ làm một bữa cơm với Edamame xào nước tương với một ít cá khô.
Tại sao lại nói "việc ăn đậu nành trong bữa phụ, làm sao tôi có thể tưởng tượng ra nổi."?
1 Vì sẽ làm mất phần đậu nành để dành cho bữa tối
2 Tôi ăn bữa phụ bằng đậu nành là không bình thường
3 Vì ăn đậu nành một mình thì rất cô đơn
4 Vì người viết nghĩ rằng đậu nành là món dành cho bữa tối
♦ Dựa vào câu ngay sau đó 「その習慣で私も枝豆は夕食のものと思い込んでいた。」 (Vì thói quen đó của chồng khiến cả tôi cũng tin rằng đậu nành là món dành cho bữa tối.)